Rút dây thở đi, đừng hi vọng nữa, bỏ cuộc đi… Vô vàn lời khuyên ngăn như những vết cứa vào trái tim người mẹ tội nghiệp, nhưng tất cả không khiến bà thôi hi vọng một ngày con trai mình sẽ hồi phục và có thể trò chuyện lại với mình.
Đó là câu chuyện về bà Lê Thị Thu Đông (58 tuổi, ở Đắk Nông), người đã bán hết tất cả những gì mình có và ròng rã suốt 8 năm qua đưa con đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác để chữa trị.
Một ngày cuối tháng 5-2011, một cú điện thoại khiến bà ngã quỵ: con trai út mới 20 tuổi Võ Thành Hữu Nghĩa bị tai nạn trong lúc đi bán hoa kiếm thêm thu nhập cho việc học.
Khi đó Nghĩa đang là sinh viên năm thứ hai ngành Thiết kế đồ họa.
“Ba Nghĩa cũng qua đời vì tai nạn giao thông. Lúc hay tin Nghĩa bị tai nạn tôi sợ lắm, sợ Nghĩa sẽ vụt khỏi tầm tay tôi như cách mà ba nó ra đi không một lời từ biệt” – bà Đông nghẹn ngào chia sẻ.
Tại Viện Y dược học dân tộc TP.HCM, mọi người đều biết đến người mẹ vĩ đại và cậu con trai với nghị lực phi thường đang hồi phục từng ngày ấy.
Nghĩa ngày ấy bị chẩn đoán chết lâm sàng, sống đời sống thực vật hơn 6 tháng nhưng người mẹ quyết không buông tay, hằng ngày vẫn trò chuyện với con trai.
Tình yêu và sự kiên trì của người mẹ dường như đã thấu động tận đất trời. Và điều kỳ diệu đã đến với hai mẹ con, giờ đây Nghĩa đã nói và đi lại được tuy còn khó khăn.
Điều khiến mọi người khâm phục ở hai mẹ con hơn nữa là sự lạc quan, niềm tin vào cuộc sống và sự bền bỉ hiếm có.
Ngoài việc chăm sóc con, bà Đông còn nhận thêm việc đi mua cơm, giặt đồ cho những bệnh nhân khác để kiếm chút tiền, lúc trước sức khỏe tốt bà còn tranh thủ rửa chén theo giờ cho các nhà hàng…
“Biết con đường phía trước còn vô vàn gian nan nhưng Nghĩa sẽ vì mẹ mà cố gắng hơn. Mẹ đã hi sinh quá nhiều vì mình, mong có một ngày mình sẽ hồi phục hoàn toàn để phụng dưỡng mẹ” – Hữu Nghĩa tâm sự.
copy từ Duyên Phan/báo Tuổi trẻ